Page Nav

HIDE

Breaking News:

latest

Ads Place

Tôi luôn nhớ Mãi mãi tuổi 20 của Nguyễn Văn Thạc

Rất nhiều người đã mãi mãi nằm xuống ở tuổi 20... nhưng mình vẫn nhớ và thích đọc hoài Mãi mãi tuổi 20 của Nguyễn Văn Thạc. T...


Rất nhiều người đã mãi mãi nằm xuống ở tuổi 20... nhưng mình vẫn nhớ và thích đọc hoài Mãi mãi tuổi 20 của Nguyễn Văn Thạc.




Trong lá thư của Như Anh ngày 24/4/1971, Như Anh có kể cho liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc nghe về một buổi học Nga văn, mọi người có đặt ra câu hỏi: “Hạnh phúc là gì?”. Như Anh cho rằng: “Hạnh phúc không như những niềm vui bình thường, nó là cái gì đó lớn hơn và khó tìm thấy!”.
Trong thư hồi âm, liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc viết: “Hạnh phúc của Thạc và Như Anh chỉ có thể gắn chặt với niềm vui chung của dân tộc mà thôi. 4 năm nữa, biết bao nhiêu sự kiện đã xảy ra. 30/4/1975, thì Như Anh và Thạc đang ở trong tình trạng nào? Như Anh ơi, hứa với Thạc đi, 30/4/1975, dù chúng ta có thể giận, ghét nhau đến đâu đi nữa, dù thế nào cũng sẽ viết cho nhau những dòng chữ “Hạnh phúc là thế nào” nhé!”.
Những dòng nhật ký vội vàng, bụi bặm của một người lính yêu đời, yêu người, yêu cái đẹp đang tuổi 20... làm cho mình ngày đó được đọc về Mãi mãi tuổi 20 trong đắm say và mê mẫn "chàng trai" Hà Nội. Mình thấy tuổi 20 thật đẹp
Nhưng sau này, mình ngẫm ra, tuổi nào cũng đẹp và ý nghĩa với những điều của riêng nó. Quan trọng là ở tuổi đó, mình đã làm được gì, và sống như thế nào để tuổi thêm đẹp mà thôi.

---
Trích từ Nhật ký Nguyễn Văn Thạc

" Cuộc sống tuyệt vời biết bao, trong thực tế và trên trang sách. Nhưng cuộc sống cũng bi thảm biết bao. Cái đẹp còn trộn lẫn niềm sầu muộn. Cái nên thơ còn lóng lánh giọt nước mắt ở đời. Bao giờ để niềm vui về cùng hạnh phúc, để những đôi bạn bình yên dạo trong rừng bạch đàn, có ánh nắng xanh dịu và những đàn chim câu trắng muốt điểm sáng của rừng?
Phải đấy, rừng không nên thơ như ta tưởng. Và để ngày mai tuyệt diệu ấy, hôm nay, có bao người cầm súng, có bao người gửi gắm vào thiên nhiên xanh tươi, vào cánh rừng gai góc âm u tất cả thời thanh xuân của mình.
Ai đấy, khi nắm tay người bạn thân yêu của mình, khi cánh buồm xanh đi về, cánh cửa trời rộng mở,chớ quên dưới chân mình là cát sỏi, là hòn đất đượm mồ hôi, thấm máu của bao thế hệ, mà cuộc sống của họ đã xa xôi...
Ai đấy, khi khoác vai người bạn yêu quí của mình, chỉ cho bạn, kia là ngôi sao Hôm - ngôi sao Mai... Ngôi sao ban chiều và ngôi sao của bình minh. Chớ quên rằng, có buổi sáng nào, sao Mai, mangmàu đỏ, màu máu và màu lửa! Chớ quên rằng, để đêm trăng có những ngôi sao tình tự, để con người tự do mơ ước vươn tới những đỉnh cao xa; có những trái tim đầy khát vọng phải xếp vào ba lô mọi mơ ước dịu hiền nhất, mọi tương lai cá nhân quen thuộc nhất. Mà đánh giặc.
Có lúc nào anh tự hỏi mình: Đâu là chiến hào đánh Mỹ? Đâu là dây cung để bật những mũi tên căm uất? Còn tôi. Từ rất lâu rồi, tôi đã tìm ra đâu là chỗ đi và chỗ đến của mình... "

Không có nhận xét nào

Latest Articles